Nếu là người chứng kiến cảnh lão hạc kể chuyện bán chó với ông giáo thì em sẽ ghi lại như thế nào
Bài viết tập có tác dụng văn số 2 - ngữ văn lớp 8 đề 4: nếu là tín đồ được tận mắt chứng kiến cảnh Lão Hạc nhắc chuyện chào bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của nam giới Cao thì em sẽ khắc ghi câu chuyện đó như thế nào?. Sau đây, pntechcons.com.vn giữ hộ đến cho bạn đọc những bài văn mẫu mã hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo.

Bài chủng loại 1:Nếu là người được chứng kiến cảnh Lão Hạc đề cập chuyện bán chó với ông giáo ... Thì em sẽ khắc ghi câu chuyện đó như vậy nào?
Bài làm
Ở xóm thân của làng Đại Hoàng chỉ có tầm khoảng vài chục nóc nhà. Lão Hạc là láng giềng của mái ấm gia đình em và gia đình ông giáo Tri. Ông giáo Tri là người dân có học, gọi biết rộng và tử tế yêu cầu được dân buôn bản tin cậy. Chiều chiều, lão Hạc thường xuyên xách dòng vò đất sét nung sang đơn vị ông giáo để xin nước giếng. Lần nào ông giáo cũng giữ lại lão Hạc lại chuyện trò, uống chén ăn cơm nước chè tươi hoặc hút điếu dung dịch lào… làm cho lão bớt cảm thấy lẻ loi, cô độc. Bà xã chết đang lâu, con trai lại đi phu cao su đất đỏ mãi tận nam giới Kì, Lão Hạc sống thui thủi một mình trong tòa nhà nát chỉ gồm mỗi chú chó Vàng làm cho bạn. Lão quý nó như quý con, đến nó ăn uống bằng bát như người.
Chiều nay, lão sang đùa sớm hơn rất nhiều khi. Vừa thấy ông giáo, lão báo ngay :
– Cậu Vàng chết giẫm rồi, ông giáo ạ!
Ông giáo ngạc nhiên:
– Cụ phân phối nó rồi ư? Sao nắm bảo là…?
Lão Hạc gật đầu, núm lấy giọng vui vẻ nhưng lại miệng méo xệch với mắt thì đỏ hoe. Ông giáo quan sát lão ái ngại, lòng đầy yêu thương xót:
– cố nó khiến cho bắt thuận lợi hả cụ?
Bất chợt, lão Hạc nhảy khóc hu hu, khuôn mặt co rúm lại vì cực khổ
– Khốn nạn… ông giáo ơi!… Nó tất cả biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy tức thì về, vẫy đuôi mừng. Tôi mang đến nó nạp năng lượng cơm. Nó đang nạp năng lượng thì thằng Mục nấp vào nhà, ngay ẩn dưới nó, tóm mang hai cẳng sau dốc ngược lên. Cứ nỗ lực là thằng Mục cùng với thằng Xiên, nhị thằng chỉ loay hoay một cơ hội là trói chặt cả tứ chân nó lại. Đấy giờ cu cậu new biết là cu cậu chết!… Này! ông giáo ạ! dòng giống nó cũng khôn! Nó kêu ư ử và chú ý tôi, như ý muốn trách tôi rằng: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở cùng với lão như vậy mà lão đối sử với tôi như thế này à?”. Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi mà hơn nữa đánh lừa một nhỏ chó. Nó không ngờ tôi nỡ trung tâm lừa nó!
Ông giáo vỗ an, an ủi lão:
– gắng cứ tưởng núm đấy chứ nó chả phát âm gì đâu! Vả lại, ai nuôi chó cơ mà chả để bán hay làm thịt thịt! Ta giết thịt nó đó là hoá kiếp mang lại nó đấy, hoá kiếp khiến cho nó làm cho kiếp khác thay ạ!
Lão Hạc nuốm gượng cười:
– Ông giáo nói phải! Kiếp nhỏ chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp mang đến nó để nó làm cho kiếp người, may ra vui tươi hơn một chút… Kiếp bạn như kiếp tôi trên đây chẳng hạn!
Biết lão đang tự mỉa mai, ông giáo nói:
– Kiếp ai thì cũng như vậy cả thôi, nỗ lực ạ! núm tưởng tôi vui vẻ hơn chăng? Thôi, hiện thời có điều này là sung sướng: nạm ngồi xuống bội phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai, nấu ấm nước chè, rồi tôi với vắt vừa ăn uống khoai, uống nước thuốc lá lào vừa nói chuyện, núm là sướng!
Vẻ phương diện lão Hạc trang nghiêm hẳn:
– Xin phép ông giáo để cho khi khác! Tôi mong muốn nhờ ông giáo hỗ trợ cho một việc.
Bạn đang xem: Nếu là người chứng kiến cảnh lão hạc kể chuyện bán chó với ông giáo thì em sẽ ghi lại như thế nào
– câu hỏi gì thế cụ?
– Chuyện là cố kỉnh này, ông giáo ạ!
Thế rồi lão Hạc nhắc lể về anh đàn ông của lão chỉ vì không có tiền cưới vợ mà phẫn chí vứt nhà đi phu đồn điền cao su thiên nhiên ở tận phái mạnh Kì đang hơn năm nay. Lão nhờ vào ông giáo canh gác hộ mảnh vườn ba sào nhằm sau này, cọn trai lão vể thì gồm sẵn khu đất đấy nhưng làm ăn. Còn chuyện máy hai là lão nhờ cất hộ ông giáo giữ hộ ba mươi đồng bạc bẽo dành dụm từ việc bán chút hoa lợi còm cõi cõi với tiền vừa chào bán chó. Lão bảo rằng lão đang già yếu, lại nay nhỏ xíu mai đau, chẳng biết vậy nào. Rủi có nằm xuống thì sẵn số chi phí ấy, nhờ ông giáo đứng ra tính liệu cho, thiếu hụt đâu đành trông cậy vào sản phẩm xóm.
Lặng nghe lão Hạc nói, ông giáo trầm ngâm suy nghĩ. Lão Hạc vốn là bạn khái tính, ít chịu đựng phiền ai. Lưỡng lự lão tất cả ý định gì mà bây giờ lại nhắc tới các chuyện thúc đẩy như thế?! Ông giáo khích lệ lão Hạc:
– Gớm, ráng cứ lo xa làm cái gi cho mệt? cố kỉnh còn khoẻ lắm, bị tiêu diệt là chết cầm cố nào? cố gắng cứ để tiền mà lại ăn, lúc nào chết hãy hay, tội gì tất cả tiền và lại chịu nhịn đói?!
Lão Hạc vẫn năn nỉ:
– ước ao ông giáo mến tình tôi già nua tuổi tác nhưng nhận cho! Được vậy thì tôi cảm ơn lắm!
Không thể từ bỏ chối, ông giáo đành dìm lời, nhưng lại vẫn băn khoăn hỏi lại:
– có bao nhiêu tiền dành dụm, thế gửi tôi cả thì tự mai đem gì cơ mà ăn?
Lão Hạc xua tay tỏ ý ko cần:
– Ông giáo chớ lo, tôi đã thu xếp đâu vào đấy cả rồi ạ! Xin phép ông giáo, tôi về!
– Vâng! rứa lại nhà!
Lão Hạc lờ lững lê từng bước đi ra cổng, ông giáo quan sát theo chiếc dáng lòng khòng, lam bè cánh của lão mà động lòng thương. đi dạo này, cà buôn bản đói. Có người cả mon không nghe biết hạt cơm, chỉ củ khoai, củ sắn, mớ rau lang, rau má… sống lây lất qua ngày. Lão Hạc cũng thế, nhưng lại lão thà ăn kiêng chứ nhất quyết không phân phối mảnh sân vườn để giành cho con. Dịp bóng lão Hạc đã ẩn khuất phía sau rặng tre đầu ngõ, ông giáo thở dài quay vào nhà, vào tay vẫn giữ chặt mẫu túi nhỏ tuổi màu nâu cũ kĩ đựng mấy chục đồng bội nghĩa của lão Hạc gửi. Ông giáo lắc đầu, lầm bầm một mình: “Rõ khổ!”.
Chứng kiến ngọn nguồn câu chuyện, trong lòng em trào lên tình cảm xót xa với mến phục. Cuộc sống thường ngày của lão Hạc chẳng tất cả gì vui. Loại nghèo đeo đẳng làm cho khổ lão trong cả đời. Ông lão già nua, nhỏ xíu yếu ấy sống âm thầm, âm thầm lặng lẽ trong sự chờ đón mỏi mòn đứa đàn ông yêu quý của mình. Ngày trở về của anh ý ấy chắc còn xa lắm, cơ mà lão Hạc thì như ngọn đèn lay lắt trước gió. Tình thương và đức mất mát của ông lão thật xứng đáng cảm phục và thảm kịch của cuộc đời ông lão làm cho ta rơi nước mắt. Số phận bi đát của lão Hạc cũng là số phận tầm thường của nông dân vn trước phương pháp mạng mon Tám, khi chưa được Đảng giác ngộ với dẫn dắt vào tuyến đường đấu tranh giải phóng khỏi ách nô lệ của cơ chế thực dân, phong kiến vạn ác.
Xem thêm: Cách Tăng Fps Trong Lol (Lmht) Cho Pc Cấu Hình Thấp 2021, Tăng Fps Lol
Bài chủng loại 2:Nếu là bạn được tận mắt chứng kiến cảnh Lão Hạc đề cập chuyện cung cấp chó cùng với ông giáo ... Thì em sẽ lưu lại câu chuyện đó như vậy nào?
Bài làm
Tôi còn ghi nhớ rõ, hôm đó là một ngày trời đông âm u, xám xịt. Cả mẫu làng Vũ Đại của tôi trong khi vắng vẻ hơn mọi hôm rất nhiều. Bà bé lối xóm tín đồ trẻ thì đã đi làm đồn điền cao su hết rồi, chỉ từ những fan già như shop chúng tôi thì làm việc nhà đi làm việc thuê cuốc mướn sinh sống qua ngày. Mấy từ bây giờ tôi đang sẵn có việc nhờ vào ông giáo, bạn hàng xóm ngay bên cạnh nhà tôi, tuy vậy cứ lần lữa mãi chưa sang đơn vị ông giáo được. Ni nhân không có bất kì ai thuê mướn gì, sáng sớm tôi gấp cắp nón sang công ty ông giáo.
Xem thêm: Cách Chơi Game Khu Vườn Trên Mây Zingplay, Khu Vườn Trên Mây
Vừa đi cho đầu ngõ, tôi đang thấy gồm tiếng người thì thầm lao xao vào nhà. À ! thì ra bên ông giáo bao gồm khách, đó không ai xa lạ là lão Hạc – một lão nông nghèo cũng làm việc cạnh nhà tôi. Lão Hạc là 1 trong người nông dân có hoàn cảnh và số phận xứng đáng thương. Nhà nghèo, không tồn tại tiền cho bé cưới vợ, người nam nhi duy độc nhất vô nhị của lão đã đề nghị bỏ đi làm việc đồn điền cao su. Vợ lão lại mất sớm, lão chỉ bao gồm mỗi con chó kim cương làm bầu bạn. Tuy nhiên thật may thay, lão gồm ông giáo – fan hàng xóm giỏi bụng ở bên cạnh. Đối cùng với lão Hạc, ông giáo không chỉ có là một người bạn bè thiết nhưng còn là 1 trong những người thầy đáng kính trọng, rất có thể tin tưởng với nhờ vả được.
Tôi định bụng quay về, do nghĩ có lẽ rằng vào lúc này không tiện, sợ buộc phải cắt ngang câu chuyện giữa lão Hạc và ông giáo. Toan cách đi, thì tất cả tiếng lão Hạc vọng tới:
Cậu Vàng bỏ mạng rồi ông giáo ạ!
Thì ra, lão Hạc đang nói về con chó vàng. Lão cưng nựng nhỏ chó lắm, một điều “Cậu” này, nhị điều “cậu” nọ. Khi ăn uống thỉnh thoảng lão còn gắp thức ăn uống cho nhỏ nó. Vậy mà bấy giờ lão lại bán nó ư? Tôi boăn khoăn trường đoản cú hỏi lòng mình. Mới trong ngày hôm qua thôi, khi sang đơn vị lão xin một ít rơm về làm ổ cho mấy bé gà, tôi còn thấy lão sẽ tắm táp cho nhỏ chó với còn mắng yêu thương nó y như mắng nam nhi mình vậy. Vắt mà giờ lại ông lại buôn bán nó đi sao? Nghe lão Hạc nói vậy, ông giáo hỏi:
– vậy nó đến bắt à?– giờ đây thì đôi mắt lão Hạc sẽ ầng ậc nước. Phần đa nếp nhăn sô vào với nhau, ép trộn nước mắt tan ra, trông lão tiếng già đi cho hơn chục tuổi.– Khốn nạn! nó có biết gì đâu ông giáo ơi! Nó thấy tôi gọi thì chạy ra. đồng thời đó thì bọn chúng nó bắt gọn bé chó rồi lôi đi xềnh xệch.Tôi bắt đầu hiểu ra câu chuyện của lão Hạc và mườn tượng cảnh thằng Mục, thằng Xiên dốc ngược nhỏ chó lên, trói chân, trói tay nó lại rồi có đi. Lão Hạc than khóc nói:– thời gian đấy thì cu cậu new biết là cu cậu chết! đôi mắt nó long sòng sọc rồi ngốc đi. Nó cứ ăng ẳng chú ý tôi như thể nó nói: A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão núm nào nhưng giờ lão xử tôi bởi thế hả.– chũm cứ khéo tưởng tượng đấy chứ nó bao gồm biết gì đâu. Vả lại! Ai nuôi chó mà chẳng để giết thịt. Ta làm thịt nó chính là hóa kiếp mang lại nó đấy chứ! ông giáo nói.Lão Hạc chua chát bảo:
– Ông giáo nói phải! Ta hóa kiếp đến nó nhằm nó được đầu thai thành kiếp khác may ra bao gồm là kiếp người. Như ông với tôi chẳng hạn!